câu chuyện hạt đậu
Title: Hạt Giống Tâm Hồn 8 - Những Câu Chuyện Cuộc Sống: Hạt Giống Tâm Hồn, #8: Author: First News: Publisher: First News: Category
Câu chuyện về hạt đậu có thể xua đuổi được quỷ trong ngày “tiết phân” của Nhật. Cứ đến dịp “tiết phân” ở Nhật Bản vào ngày 3/2 mỗi năm, người Nhật lại có phong tục vừa rải hạt đậu vừa hét lớn như một hành động xua đuổi quỷ dữ. Vậy thì rốt
Hạt đậu bé nhỏ cứ ngỡ mình là thứ vô ích, Câu chuyện về hạt đậu Truyện cổ tích . 7095 lượt nghe. 2018-12-09 13:0
Để khích lệ cho việc đọc câu kinh sám hối này bà bày ra hai cái chén, một cái chén không, còn một cái thì để đầy những hạt đậu nành. Mỗi khi đọc xong một câu thần chú, bà nhặt một hạt đậu từ trong chén đầy bỏ sang cái chén không, đến khi cái chén không đã chứa
Câu chuyện hạt đậu và 40 năm theo đuổi ước mơ . Sau 40 năm phát triển, Công ty CP Sản xuất - Thương mại Tài Tài cung cấp thị trường các sản phẩm đậu phộng đặc trưng, chất lượng. Đi lên từ hạt đậu bé nhỏ
Mein Mann Flirtet Mit Anderen Frauen. Chủ đề ngẫu nhiên hinh anh bai tho be vao lop 1, ba thầy thuốc, LÊ THU HUYỀN là ai, Quạ bảo Sẻ, Truyện cổ tích thế giới chọn lọc, Truyện cổ tích Cây khế, Sự tích con cua, Cá bống thần, Bài thơ rét nàng Bân, Hầu tạo, Ngụ ngôn đông nam á, Câu chuyện Quả đào tiên, Sự tích con Trâu, “Nàng Nguyễn Thị Bích Châu”, Mẹo xử kiện,
Nàng công chúa và hạt đậu là một câu chuyện hấp dẫn kì lạ nhờ vào nghệ thuật phóng đại trong truyện cổ Andersen. Sự nhạy cảm của nàng công chúa tượng trưng cho sự toàn thiện, toàn mỹ và cảm thông sâu sắc đối với những người dân lao đọng nghèo khổ. 1. Hoàng tử tìm vợ Ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một ông vua và một bà hoàng hậu lúc nào cũng buồn phiền vì vị hoàng tử duy nhất của họ mãi vẫn chưa tìm được người vợ ưng ý. Người ta đã giới thiệu cho chàng nhiều đám, nhưng cô nào cũng bị hoàng tử chê về một khuyết điểm nào đó. Cô thì giọng nói the thé, cô thì hay cáu gắt, cô khác lại lười biếng… Chưa có cô gái nào lọt được vào mắt hoàng tử. Công chúa và hạt đậu Một đêm, đang lúc mưa to gió lớn, cả vua, hoàng hậu và hoàng tử đều nghe thấy tiếng gõ cửa cung điện. Họ ra mở cửa thì thấy có một công chúa xin vào trú qua đêm. Quần áo cũa nàng ướt sũng và người run lên vì rét. Tuy vậy, trông nàng vẫn xinh đẹp vô cùng, đến nỗi hoàng tử đem lòng yêu mến ngay. Nhìn thấy thế, trong lòng hoàng hậu lóe lên tia hy vọng. Tuy nhiên, bà vẫn tiến hành một thử thách nhỏ, xem có đúng cô gái xinh đẹp này là công chúa mà hoàng tử cần tìm hay không. 2. Nàng công chúa và hạt đậu Lúc dọn giường cho công chúa ngủ, hoàng hậu bí mật luồn một hạt đậu rất nhỏ vào giữa hai lớp nệm, sau đó còn xếp thêm rất nhiều lớp nệm nữa lên trên, cao đến mức công chúa phải dùng thang mới trèo lên được. Giường êm ái vô cùng, nhưng công chúa vẫn cảm thấy có thứ gì cồm cộm bên dưới, khiến suốt đêm nằm nàng trằn trọc mãi, không sao có thể ngủ được. Truyện nàng công chúa và hạt đậu Sáng hôm sau, hoàng hậu hỏi công chúa đêm qua ngủ có ngon không. Công chúa trả lời là đêm qua nàng không sao chợp mắt được, vì cứ cảm thấy có vật gì cồm cộm dưới lưng, khiến nàng rất khó chịu. Khi đó, hoàng hậu mới nói rằng bà đã giấu một hạt đậu nhỏ trong tấm nệm dưới cùng. Hoàng tử vô cùng mừng rỡ, vì thấy mình đã tìm được nàng công chúa duyên dáng, tế nhị, đến mức chàng có thể cưới nàng ngay mà không còn e ngại bất cứ điều gì nữa. Câu chuyện Nàng công chúa và hạt đậu – Truyện cổ Andersen – – Tìm mua Truyện cổ Andersen toàn tập Nếu muốn, các bạn có thể đặt mua bộ Truyện cổ Andersen toàn tập về đọc với chất lượng giấy tốt và hình ảnh minh họa vô cùng đẹp mắt. Mua truyện tại Fahasa Mua truyện tại Tiki Mua truyện tại Shopee Truyện cổ Andersen Kho tàng truyện cổ tích dành cho các bé Ngoài câu chuyện Nàng công chúa và hạt đậu kể trên, Thế giới cổ tích còn sưu tầm và chọn lọc rất nhiều những câu chuyện cổ tích thú vị, hấp dẫn khác. Các bạn nhỏ sẽ được bước chân vào thế giới của các bà tiên quyền năng, các nàng công chúa xinh đẹp hay các chàng hoàng tử dũng cảm,… Và đằng sau mỗi câu chuyện ấy đều là những bài học bổ ích về đạo đức và cuộc sống. Đừng quên khám phá kho tàng truyện cổ tích hay nhất của Việt Nam và thế giới tại Kho tàng truyện cổ tích, ngụ ngôn, thần thoại, truyền thuyết, truyện cổ Andersen, truyện cổ Grim, thần thoại Hy Lạp, Các bé tha hồ thả hồn trong những câu chuyện hấp dẫn, kì ảo và rút ra nhiều bài học sâu sắc cho bản thân.
Đây là câu chuyện thầy tôi đã từng kể đi kể lại rất nhiều lần để răn chúng tôi trong quá trình tu học. Hôm nay tôi đăng lại câu chuyện tại đây để tất cả mọi người cùng đọc và suy ngẫm nhé Ở vùng xa xôi kia có một bà lão sống một mình trong túp lều tranh, chồng và đứa con trai duy nhất của bà đã qua đời. Bà kiếm sống bằng việc trồng trọt rau đậu trên một thửa đất nhỏ gần nhà. Bà rất tốt bụng, tuy nghèo nhưng bất kỳ người khách đường xa nào mệt mỏi ghé xin nước uống hoặc củ khoai cho đỡ đói lòng bà đều sẵn sàng chia sẻ phần của mình. Một ngày kia, có người khách hành hương thấy bà sống cô độc nghèo nàn giữa hoang vu, biết là bà có nhiều nghiệp chướng từ những kiếp trước bèn truyền cho bà một câu thần chú của Quán Thế Âm Bồ-tát có thể dùng để giải trừ nghiệp chướng. Bà già không biết chữ cho nên luôn miệng lẩm bẩm cố học thuộc lòng. Câu thần chú gồm có sáu chữ Án Ma Ni Bát Di Hồng nhưng bà đã nhớ nhầm cách phát âm trở thành Án Ma Ni Bát Di Xanh. Hàng ngày, sau khi đã xong công việc trồng trọt và gặt hái, bà bày ra hai cái chén, một cái chén không, còn một cái thì để đầy những hạt đậu nành. Mỗi khi đọc xong một câu thần chú, bà nhặt một hạt đậu từ trong chén đầy bỏ sang cái chén không, đến khi cái chén không đã chứa đầy đậu thì bà làm ngược trở lại. Cứ như thế, bà tụng niệm từ ngày này sang này kia. Lòng thành kính của bà được ứng hiện cho nên sau này những hạt đậu không còn cần đến bàn tay của bà nhặt lấy, cứ một câu thần chú vừa được phát ra thì một hạt đậu tự động nhảy sang cái chén bên cạnh. Bà lão thấy vậy thì vui mừng lắm, càng chuyên cần tụng niệm chăm chú hơn. Một hôm nọ có một vị sư đi ngang qua mái lều tranh lụp xụp của bà, thấy có ánh hào quang tỏa rực rỡ, vị sư lấy làm kinh ngạc, nghĩ rằng bên trong mái lều tranh này có một vị chân tu đắc đạo, ông ghé vào thăm hỏi. Bà lão xúc động khi thấy vị Tăng đến thăm, bà quỳ xuống đảnh lễ, mà miệng thì vẫn cứ tiếp tục lẩm bẩm câu thần chú Án Ma Ni Bát Di Xanh. Vị sư lấy làm ngạc nhiên vì không hiểu ánh hào quang rực rỡ mà ông thấy phía bên ngoài phát xuất từ nơi đâu. Ông lần lần hỏi thăm- Chẳng hay nữ thí chủ tu tập bao nhiêu năm rồi và ở đây còn có ai khác nữa hay không? - Thưa ngài, ở đây chỉ có một mình tôi. - Bà ở một mình có buồn không? - Tuy chỉ ở một mình nhưng hàng ngày tôi tu tập tụng kinh, nhờ vậy mà tôi không cảm thấy buồn khổ. - Bà đang tu luyện kinh sách nào vậy? - Thưa ngài, tôi không biết chữ, tôi chỉ biết tụng niệm duy nhất một câu thần chú Án Ma Ni Bát Di Xanh. Nhà sư thở dài tiếc nuối - Bà lão ơi, bà đã đọc sai câu thần chú đó rồi, phải phát âm là Án Ma Ni Bát Di Hồng mới đúng. Bà rất đau buồn vì sự nhầm lẫn này, như vậy thì bao nhiêu năm tụng niệm coi như dã tràng xe cát biển đông. - Xin cám ơn ngài cũng đã cho tôi biết mình sai, bằng không thì tôi còn tiếp tục sai nữa. Nhà sư từ giã bà lão để tiếp tục con đường của ông. Bà lão lại tiếp tục công việc tụng niệm của bà mà lần này với câu thần chú mới Án Ma Ni Bát Di Hồng. Thế nhưng tâm trí của bà còn rối loạn vì sự việc vừa rồi cho nên ý chí của bà không được tập trung. Mỗi câu niệm của bà không còn làm cho những hạt đậu hứng khởi nhảy sang cái chén bên cạnh như lúc trước. Bà lão vừa tụng niệm mà nước mắt cứ tuôn rơi vì tiếc cho công phu bao nhiêu năm trôi theo dòng nước vì đã đọc sai câu thần chú. Đi được một quãng, nhà sư ngoái đầu nhìn lại thì thấy căn nhà của bà lão không còn hào quang chói sáng, bây giờ túp lều tranh hiện hình dột nát mà lại âm u buồn bã. Nhà sư ngạc nhiên quay trở lại, nhìn qua khe cửa, ông thấy khuôn mặt bà lão đầm đìa nước mắt và câu tụng niệm lộn xộn khi thì “Án Ma Ni Bát Di Hồng”, khi lại là “Án Ma Ni Bát Di Xanh”… Nhà sư giật mình nghĩ rằng chính mình đã khiến bà lão không còn tập trung được tư tưởng như trước. Ông vội vã bước vào và nói với bà lão rằng - Lúc nãy ta chỉ đùa với bà thôi, câu thần chú của bà tụng mới thật là đúng. - Nhưng tại sao sư phụ lại dối gạt tôi như vậy? - Ta muốn thử xem lòng thành kính của bà đối với Tam bảo như thế nào vậy thôi. Từ nay về sau bà cứ tiếp tục tụng niệm y như cũ là đúng. Sau khi nhà sư ra đi, bà lão yên tâm tiếp tục tụng niệm, mỗi một câu Án Ma Ni Bát Di Xanh được niệm ra với tâm hồn bình an tươi mát và một hạt đậu tự động nhảy sang cái chén bên cạnh. Nhà sư đi lên đến đỉnh núi, ông ngoái đầu nhìn lại thì thấy hào quang phát ra từ túp lều tranh của bà lão làm sáng rực cả một góc trời. ***Trên đây là câu chuyện đã được lưu truyền rất rộng rãi trong thế giới Phật giáo, từ người này kể qua người kia đã có thay đổi vài chi tiết nhỏ nhưng nội dung của nó luôn gây niềm xúc động vì tấm lòng thành kính của bà lão đối với Tam Bảo. Câu chuyện này nói lên rằng âm điệu, ngôn từ của thần chú tuy rất quan trọng, thế nhưng lòng thành kính và ý chí chân thành trong lúc niệm thần chú còn quan trọng hơn nhiều. - st Câu chuyện dưới đây tôi cũng được thầy kể cho nghe khá lâu rồi, tầm 8-9 năm về trước, hôm nay cũng xin chia sẻ lại tại đây để mọi người cùng đọc và suy ngẫm. Câu Chuyện Phật Giáo Số 2 – Bong bóng nước -
Chuyện kể cho bé Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng tử muốn tìm một công chúa xứng đáng để cưới làm vợ. Chàng đi khắp thế giới để mong tìm được người hợp ý chàng. Chàng đã gặp biết bao nhiêu công chúa, nhưng ai cũng bị chàng chê ở một điểm nào đấy. Hoàng hậu, người theo dõi cuộc tìm kiếm của chàng, dần dần cũng không kiên nhẫn hỏi - Con còn đòi hỏi tiêu chuẩn gì nữa nào? - Chính con cũng không biết nữa! – chàng trả lời - nhưng phải đích thực là công chúa cơ! Bà mẹ lắc đầu. Chàng hoàng tử càng cảm thấy buồn chán hơn sau mỗi chuyến đi không đạt ý nguyện. Chàng muốn có một người vợ mang cho chàng hạnh phúc. Hoàng hậu nói với vua - Nếu cậu ta một lần nào đấy đưa một cô gái về nhà, tôi sẽ nhận ra ngay, cô gái ấy có xứng đáng là công chúa hay không. - Thế hả? Bà nhận biết bằng cách nào vậy? - nhà vua hỏi - Thật là chẳng đơn giản chút nào để nhận ra một công chúa. Hoàng tử lại khăn áo ra đi, và lại trở về một mình. Rồi một ngày mùa đông đến. Thời tiết thật bất lợi gió, mưa, sấm, chớp thét gào trên khắp mọi miền đất nước. Mưa như trút nước, gió thổi ù ù. ột nhiên có tiếng gõ nhẹ vào cửa lâu đài. - Tôi phải kiểm tra xem tại sao ai đó lại gõ cửa giữa trời giông bão như thế này?- nhà vua nói. Ông đi ra định mở cửa, nhưng gió giật mạnh quá đến nỗi cánh cửa mở tung ra. Ông nhìn thấy một hình ảnh rất đáng thương. Ngoài sân có một cô gái ướt đầm đìa. Nước mưa chảy từ tóc và quần áo xuống đất. Nước chảy vào mũi giày rồi lại ra phía gót chân. - Thôi vào đây, thật tội nghiệp cháu bé! Nhà vua thốt lên và đưa cô bé đang run cầm cập vào lâu đài, để có thể sưởi ấm được cho cô trong phòng của hoàng hậu. - Ồ kinh khủng quá! – cô gái thốt lên - mà cháu lại là một công chúa đích thực. Nhà vua và hoàng hậu nhìn nhau. - Một công chúa đích thực? - bà hỏi khe khẽ. - Vâng, đúng ạ - nàng trả lời - nhưng bây giờ cháu rất mệt và rất muốn hoàng hậu và bệ hạ cho cháu một chỗ nghỉ yên tĩnh. "Bây giờ phải chính mình lo việc này mới được.” Hoàng hậu nghĩ thế và vội vã sắp xếp chỗ ngủ cho cô gái. Hoàng hậu dồn tất cả đệm ngủ dành cho khách của nhà vua lại, rồi xếp chồng lên nhau trên sàn nhà. Bà còn cầm trong tay một hạt đậu khô. Nhà vua đi theo vợ. - Hoàng hậu muốn làm gì với hạt đậu đấy? Nhà vua hỏi. Nhưng hoàng hậu chỉ mỉm cười không nói. Bà lẳng lặng để hạn đậu dưới cùng và xếp 20 tấm đệm lên trên, trên 20 tấm đệm là 20 lượt khăn trải làm bằng lông tơ của con ngỗng. "Nào, bây giờ chúng ta thử xem, có phải vị khách này là một công chúa đích thực hay không?" Hoàng hậu thầm nghĩ. “Ngày mai, bí ẩn sẽ được giải đáp.” Sáng hôm sau, nhà vua đã hiểu những gì hoàng hậu làm. - Thế nào, tiểu thư hôm qua có ngủ ngon trên chiếc giường đẹp và mềm đó không? – Hoàng hậu hỏi cô gái. Cô con gái tội nghiệp nói - Ô, rất kém, hầu như cả đêm cháu không chợp mắt. Hoàng hậu im lặng rất hy vọng, nháy mắt nhìn chồng. Cô gái kể tiếp - Có trời mới biết được có cái gì đấy ở giường. Cháu nằm lên vật gì đó rất cứng, đến nỗi toàn thân cháu thâm tím lại. - Có vậy chứ! - Hoàng hậu kêu lên - Qua hai mươi tấm đệm và 20 tấm khăn trải làm bằng lông tơ ngỗng mà tiểu thư vẫn cảm nhận được hạt đậu bé xíu. Tiểu thư đúng là một công chúa đích thực! Vì chẳng ai trên thế giới này lại nhạy cảm đến như thế! Cả lâu đài bừng lên không khí hân hoan, vì họ đã có được một cô công chúa xứng đáng. Không một phút chần chừ, hoàng tử cầm tay cô gái. ám cưới linh đình được tổ chức. Hạt đậu đó được đưa vào viện bảo tàng hoàng cung. Khách tham quan có thể thấy nó, nếu chưa ai mang nó đi khỏi viện bảo tàng. ← Sự tích ông đầu rau→ Ba người bạn
Ly chè không còn một hạt đậu nào. Phút chốc, Nhi nhận ra Đằng vẫn ở đây, bên Nhi, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Mọi thứ rõ ràng như một thước phim chậm. Nhi ngồi đó, khóc lặng. *** Nhi có một gương mặt lạnh lùng cùng đôi mắt mí lót không thiện cảm cho lắm. Để che giấu thân hình quá mỏng manh, nó thường mặc nhiều lớp áo với những khối màu tối và u ám. Nhiều khi nó thầm cảm ơn ai đó vì đã phát minh ra túi áo và mắt kính. Nhờ có chúng, đôi bàn tay mới thôi không thừa thãi và đôi mắt sẽ dễ dàng che giấu sự cô độc sau lớp kính dày. Được đặt biệt danh là kẻ bất thường, thế giới xung quanh Nhi cũng bất thường biết bao. Như cái túi xách hình đinh tán nó tha đi khắp nơi, như những đôi giày boot kỳ quái nó luôn mang trong mọi thời tiết. Không ai có thể chơi với nó, ngoại trừ Đằng. Đằng sở hữu vẻ ngoài gầy guộc. Khi đi cùng cặp kính cận tròn to choán hết cả khuôn mặt, trông Đằng không khác gì Nobita phiên bản Xeko ốm yếu. Đằng có thói quen kỳ dị Mua sổ và chất đầy nhà. Mỗi lần buồn buồn lại lấy ra hít hà và ngắm nghía. Một mảnh ghép hoàn hảo của Nhi, là người mà Nhi thường nói vui là "Cặp đôi hoàn cảnh". Tụi nó đi với nhau từ những năm cấp 2, rồi lên cấp 3. Nhi cảm thấy may mắn vì có Đằng ở bên. Thật sự thì con người ta dù kỳ dị đến đâu cũng không thể thoát khỏi cảm giác cô đơn đến xám hồn mỗi khi ngồi thu lu một góc lớp trong giờ ra chơi, đứng một mình gần trụ bóng rổ khi mọi người đang xôn xao ở góc sân với những chàng trai đình đám, hoặc đơn giản chỉ là khi lên danh sách tham gia party cuối năm của lớp, nó như chưa bao giờ tồn tại. Để sót, quên hoặc không chú tâm luôn là lý do người ta đưa ra để bao che cho sự xa cách có chủ ý của mọi người. Cho nên Nhi luôn nhớ như in cái ngày Đằng xuất hiện từ cái xó xỉnh nào đó, bước tới bên nó và nói "Sao lại đứng một mình vậy? Đi ăn không? Cantin mới có món chè đậu ngon tuyệt". Tới tận sau này, Nhi mới thấy cực kỳ biết ơn giây phút đó, cái giây phút mà Nhi biết từ đây nó sẽ thôi một mình. *** Khi người ta lên cấp ba, bỗng nhiên có biết bao thay đổi. Về ngoại hình, lẫn tính tình. Trái ngược với vẻ lầm lì càng ngày càng được tô đậm, Đằng bỗng hóa dễ nhìn và thu hút. Trào lưu unisex lên ngôi, đôi chân khẳng khiu của cậu ta bỗng chốc vừa khít với những đôi skinny thời thượng. Theo đó, kiến thức và gu thời trang của Đằng bỗng tiến bộ vượt bậc. Khi đi trong sân trường, biết bao ánh mắt ngoái nhìn. Và vô tình, tình cảnh này khiến kẻ đồng hành bỗng chốc trở nên tội nghiệp. Đằng đã bao lần thử khoác lên người Nhi một đống quần áo và phụ kiện phong cách. Nhưng tuyệt nhiên, chúng bị chủ nhân lờ đi một cách mạnh bạo. Nhi vẫn trung thành với gam màu tối nặng nề của mình. Duy nhất một điều, khuôn mặt nó – như một phép màu – bỗng trở nên cá tính khủng khiếp. Nhất là đôi lông mi – giống như được dưỡng bằng một dung dịch thật kỳ nào đó – hóa dày và cong như tấm rèm kỳ diệu. Tất cả khiến mọi đường nét khuôn mặt bỗng hóa sắc sảo và đẹp lung linh. Đến cả Đằng, sau một đêm ngủ lại nhà Nhi, thì cũng đã phải thốt lên "Mày ăn cái quái gì mà đẹp thế hả?" ngay trong buổi sáng thức giấc, quay qua và chạm phải gương mặt đang ngái ngủ ấy. Nhi làu bàu "Chẳng ăn gì. Chỉ là tao đẹp thì đẹp, vậy thôi. Thật sai lầm khi một người đẹp như tao giờ đây còn nằm đây với mày". - Này, thích thằng Phi A4 không? Cái thằng mà "Vạn người mê" ấy? - Mày nghĩ sao khi bên cạnh tao bây giờ cũng có một thằng "Khối người say" nằm đây mà tao lại phải đi kết đôi với cái thằng dấm dớ dở người có huyền thoại tè dầm khi đã 17 đó? - Hừm...đơn giản là bất cứ ai đó – khi ở tuổi 17 – đều cần có ai đó để thích hoặc nhớ thương. - Tao khác người từ khi 7 tuổi rồi Đằng à. Không cần chờ tới 17 đâu. - Này! – Đằng ngập ngừng, xoay hẳn người lại như vừa phát hiện ra một điều gì đó thú vị nhất quả đất – Có phải bây giờ chúng ta đã 17, nhưng chưa một lần nắm tay ai đó khác đúng không? - Đúng. Thì sao? - Mày lạnh lùng một cách đáng sợ, Nhi à. Nói rồi Đằng giơ tay ra, ôm ngang người Nhi và nắm chặt bàn tay của nó. Tay Nhi gầy guộc, da mỏng và nổi gân xanh. Không khó để có thể ôm trọn bàn tay ấy. Đằng siết nhẹ. Cái nắm tay sáng sớm khiến Nhi bất ngờ. Nhi nằm im, chợt nhớ về cái ngày tụi nó gặp nhau lần đâu, khẽ hỏi nhỏ "Đằng này, mày nhớ cái ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu tao vào cái ngày mình gặp nhau lần đầu không? Tao đã nghĩ Không thể chấp nhận cái việc có một đứa bạn không biết rằng mình không ăn được tất cả các loại chè đậu. Thế đấy". Đằng cười. "Chỉ đơn giản là tao bỗng dưng muốn làm bạn với mày. Bất chấp tất". Sau này khi họ lớn lên, đoạn hội thoại sáng tinh mơ hôm đó vẫn còn in dấu hằn. Không thể phai mờ. Hết năm 11, khi cả hai lên 12, Phi "Vạn người mê" – vào một ngày đẹp trời – đã vô tình chớp được khoảnh khắc Nhi đứng tựa lan can và nhắm nghiền mắt lý do thật sự cho cái hành động hết sức sến súa này cũng chẳng có gì to lớn cho cam Đêm qua nó thức luyện phim tới 3 giờ sáng. Cậu ta giật mình nhận ra cô nàng im lặng và kỳ dị nhất trong lớp hóa ra cũng đẹp đấy chứ. Ít nhất là ở cô ta hiện lên vẻ gì đó thật tự tin và lôi cuốn. Kiểu như "Đây là thế giới của riêng tôi, rất khó để bước vào nhưng vào rồi thì sẽ chẳng muốn ra". Và đúng là như thế – Phi muốn khám phá thế giới ấy. Rất nhanh chóng, cậu ta kết thân với Đằng, bất kể trước đó Phi không ưa Đằng tẹo nào. Đối với một thằng con trai mê thể thao, bóng rổ và đi tập gym hàng tuần, thì cái thân hình mỏng dính cùng những bộ đồ màu sắc lả lướt của Đằng luôn khiến Phi mắc nghẹn. Đằng không tỏ rõ thái độ nào trước sự thân thiết đến bất ngờ của Phi. Tỉnh bơ, hờ hững. Hỏi gì, trả lời nấy. Không khó để Phi có được số điện thoại và email của Nhi. Bằng sự ngạc nhiên bình thường nhất, Đằng hỏi lý do. Phi mỉm cười, vẻ tự tin và kiêu ngạo hiện rõ lên khuôn mặt "Cô bạn Nhi của cậu nhìn thật hay. Có lẽ tớ nên đổi gu chút xíu". Không ai nhận ra trong mắt Đằng như có lửa. *** - Này Nhi, hôm qua mày đi chơi với Phi hả? Vui không? - Vui. - Kể nghe. - Phi có não. Nói chuyện được. Phần nghe phần nhìn đều ổn. - Gì nữa? - Phi cũng không ăn được các thể loại đậu như tao. – Nhi bỗng quay qua và cười toe với Đằng – Nhiêu đó thôi cũng đủ làm tao sướng điên vì kiếm được đồng minh. - Tao nói với nó điều đấy chứ đâu. - Tao không quan tâm ai nói. Nhưng ít nhất Phi đã không rủ tao đi ăn chè đậu ngay trong lần đầu tiên gặp nhau như mày – Nhi thè lưỡi, vẻ xỉa xói hiện rõ. - Tại sao mày không gọi là "nó" thay vì "Phi" như những lúc bình thường mình bàn về cái thằng dở hơi nào đấy? Nhi đứng lại, nhíu mày "Tao không biết. Nhưng có lẽ vì...Phi không phải thằng dở hơi". Thời gian sau đó, Nhi bỗng nhiên thay đổi. Cười nhiều hơn. Khuôn mặt bớt u ám hơn. Và đi với Đằng ít hơn. Đôi ba lần, nó lạnh lùng thản nhiên hủy hẹn đi mua sổ với Đằng chỉ vì Phi hứng lên rủ nó đi chơi. Những lúc ấy, Đằng đi một mình và đứng rất lâu bên kệ sách bày vô vàn những cuốn sổ đầy màu sắc. Nó tự dưng không muốn mua nữa. Mọi đam mê bỗng nhiên tan biến. Nó chỉ còn biết đứng nhìn, lật ngắm và cất lại, cảm thấy buồn khủng khiếp. Như khi người ta đánh mất một thứ gì đó quý giá. Vô thức, nó lấy cây bút và ghi lên trang cuối của tất cả những cuốn sổ đẹp nhất ở tiệm lúc đó hai chữ Nhi Nhi. Lén lút. Ngắn gọn. Thân thương. Và suốt quãng đường về, Đằng không biết vì sao cậu lại hành động như vậy. *** Một tối nọ, Nhi và Đằng cãi nhau một trận tơi bời. Sau hơn 5 năm bên nhau, chưa bao giờ tụi nó gây nhau đến vậy. Đằng dám chắc chắn cái thằng hồi chiều nó gặp là Phi, cái thằng mà công khai ôm eo một con nhỏ tóc vàng đua đòi trong quán cà phê đó. Chuyện sẽ chẳng có gì lạ. Nếu như ngày hôm trước Phi không nói với Nhi rằng họ yêu nhau đi. Nếu như Đằng không chứng kiến cảnh Nhi cười mỉm rất lâu sau lời tỏ tình đó. Nếu như Nhi không phải là Nhi Nhi mà cậu quý mến. Và rõ ràng Phi là một thằng con trai tồi tệ. Những đứa con gái đang yêu – dù bình thường nó có thông minh đến kỳ dị như thế nào đi nữa – thì trong tình yêu vẫn ngốc nghếch như thường. Nhi không tin bất cứ lời nào Đằng nói. Nó bướng bỉnh và nói những lời cay nghiệt với Đằng. Vào giây phút Nhi quay đi, Đằng đã kéo tay nó lại và hỏi "Vì cái gì vậy Nhi? Vì cái gì mà mày bỏ rơi tao suốt như thế?". Nhi lặng đi sau câu hỏi đó. Một lát sau, nó khẽ khàng "Biết gì không? Một đứa con gái quái dị như tao cũng cần được ai đó yêu thương lắm chứ? Phi bảo yêu quý tao, vì tao đặc biệt. Chưa bao giờ tao được nghe những lời nói như vậy cả Đằng à. Nếu như 17 tuổi tao có mày để nắm tay, thì 18 tuổi – tao cũng cần được yêu thương ai đó". Nói xong Nhi bước đi vội, chẳng thể nghe rõ trong cổ họng của chàng trai 18 lí nhí không thành tiếng câu nói "Có tao đây mà". Đằng đứng lặng. Dáng đứng gầy guộc in trên con đường mòn hoang hoải. Tụi nó giận nhau lâu thật lâu. Đằng dường không thiết tha gì nữa ngoài việc nghĩ mãi về Nhi. Cậu nhanh chóng nhận ra, mình đã dành cho cô bạn kỳ dị ấy thứ tình cảm thật khác lạ. Nó không đơn thuần là tình bạn giữa hai kẻ cô đơn nữa. Như lúc này đây, mọi thứ về Nhi bỗng nhiên hiện rõ nét. Những cái áo khoác tối màu, làn mi dày, đôi boot cũ kỹ xộc xệch nhưng tuyệt đẹp, cả thói quen luôn cho tay vào túi áo phải nữa. Phát hiện đơn giản, nhưng đủ gây xúc động mạnh. Cậu thảng thốt nhận ra, ngay từ buổi sáng diệu kỳ ở nhà Nhi hôm đó, cái nắm tay ấy không đơn giản là một cái nắm tay của tình bạn. Biết bao tình cảm cậu đã gửi trao trong hành động đó, một cách vô thức. Tình yêu, tuổi trẻ, chân thành, đậm sâu. Cho nên cái không khí lạnh lùng và xa cách này khiến Đằng buồn bã không nguôi. Cậu rất muốn gặp Nhi và nói đơn giản "Tao nhớ mày". Đơn giản vậy thôi, mà sao khó khăn quá. Kỳ thi cuối cùng trải qua trong im lặng. Một buổi sáng đẹp trời, Nhi bỗng xuất hiện trước cửa nhà Đằng và rủ Đằng đi ăn. Một cách thản nhiên, như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhi đề nghị đi ăn chè đậu. Lời đề nghị khiến Đằng đứng sững. "Có lẽ tao nên tập ăn đậu. Đậu tốt cho sức khỏe mà, đúng không?". Đằng tức giận nghĩ thầm trong bụng "Chứ không phải do thằng khốn đó đã nói rằng đậu tốt cho sức khỏe à?". Nhưng cậu vẫn im lặng đi bên cạnh. Đằng gọi cho Nhi một ly chè thập cẩm "Mới tập ăn, đừng ăn chè toàn đậu. Món này cũng có đậu nhưng ít hơn". Khi Nhi nuốt muỗng chè đầu tiên vô bụng, Đằng chợt muốn phì cười. Chưa thấy được ai ăn chè mà lại đau khổ đến vậy. Đằng nhìn vào đôi mi cong của Nhi, nhớ về khoảng thời gian đã qua. Cuộc đời thật đẹp biết bao khi một khoảnh khắc bất ngờ nào đó, ta nhận ra thật ấm áp khi nghĩ về một người khác. Rằng ta chẳng bao giờ muốn quên cái buổi sáng có cái nắm tay bất ngờ, những buổi chiều lang thang lùng sổ, những giờ phút mà ta hạnh phúc vì có ai đó kế bên và sẻ chia biết bao nhiêu điều kỳ lạ. Đằng giật vội cốc chè trên tay Nhi và nhẹ nhàng "Đưa đây.". Sau đó cậu kiên nhẫn ngồi vớt hết những hạt đậu trong cốc ra. Khi ngẩng mặt lên, đã thấy mắt Nhi đầy nước. - Điên à? Tự nhiên khóc. - Mày biết gì không Đằng? Tao chợt nhớ ra là từ khi quen biết tao, mày đã bỏ hẳn cái món chè đậu mà mày từng yêu thích đúng không? - Đúng. Vì tao sợ mày nghỉ chơi với tao vì cái lý do đó. - Cảm ơn mày, Đằng. - Lý do cho buổi đi chơi hôm nay đó hả? - Không – Nhi ngập ngừng – Đơn giản là...một thời gian dài không gặp, tao nhận ra là tao nhớ mày kinh khủng khiếp. - Còn Phi? - Đừng nói nữa – Mi cong cụp xuống, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ bướng bỉnh – Tao chia tay rồi. - Phi biết ăn chè đậu đúng không? Và đã nói dối mày? Và mày đã phát hiện ra và đòi chia tay? - Sao mày biết? – Nhi trố mắt. - Đơn giản là tao biết. Tao biết tất. Không cần lý do. Giống như sau bao nhiêu chuyện, tao vẫn bên mày không lý do vậy. Ly chè không còn một hạt đậu nào. Phút chốc, Nhi nhận ra Đằng vẫn ở đây, bên Nhi, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Mọi thứ rõ ràng như một thước phim chậm. Nhi ngồi đó, khóc lặng. Nhưng nhiều, đến mức Đằng phải gắt lên "Khóc gì mà lắm thế hả? Tính tiền rồi đi mua sổ với tao". Nhi phì cười, nắm chặt tay Đằng bước ra khỏi quán. Sau vài phút yên lặng, Nhi khẽ đung đưa cánh tay. Đằng ngoảnh nhìn, đôi mắt nheo lại dưới ánh nắng, tò mò. Nhi cười bình yên và nói bình thản "Mày biết không? Hôm qua có một con điên nào đó cứ đứng khóc mãi trong nhà sách. Giữa những kệ hàng màu sắc rực rỡ. Sau khi nó tình cờ phát hiện rất cả các trang cuối cùng trong những cuốn sổ ở đó, đều có ghi tên nó. Theo mày thì cái đứa làm chuyện ấy có bị khùng không?". Đằng không đứng lại. Cậu cười thành tiếng trong lòng và nói "Cái đó tao không chắc. Nhưng tao nghĩ nó có não. Nói chuyện được. Phần nghe phần nhìn đều ổn. Và quan trọng nhất, là nó có thể làm tất cả cho cái con điên được ghi tên trong mấy cuốn sổ đẹp đẽ ấy, Nhi ạ".
câu chuyện hạt đậu